Fede Valverde nhớ lại thời khắc gia nhập Real Madrid: 

“Tôi nhận được một cuộc gọi đã thay đổi cuộc đời tôi. Khi đó tôi đang chơi ở giải vô địcho U17 Nam Mỹ. Lúc đó tôi đang lè lưỡi lên cả giải luôn.”

“Mẹ tôi gọi cho tôi và nói, “Này con zai, đến phòng chúng ta ngay lập tức. Ngay và luôn. Có một số người ở đây muốn nói chuyện với con.”

Chúng tôi có giờ giới nghiêm và không được phép rời khỏi phòng nên tôi bảo tôi không đi được rồi cúp máy.

Mẹ lại gọi tôi một lần nữa, “Fede, về nhanh nào. Có mấy ông chú từ Real Madrid sang đấy”.

Nói thật, tôi nghĩ mẹ đang chơi khăm mình, kiếm chuyện bịp thôi. Tôi vội chạy về phòng, ở đó có 2 gã mà tôi chưa gặp bao giờ. Tôi thấy mẹ rưng rưng nước mắt. Mà tại mẹ hay vậy lắm nên tôi vẫn chưa hình dung rõ chuyện gì đang xảy ra.

Mẹ bảo, “Này Fede. Im xem nào. Nghe các chú trình bày cái đã. Họ có nhiều tin tốt cho con đấy”.

Nhớ lại thì khi đó tôi đang nghĩ mấy lão này đến từ Peñarol. Tôi tưởng họ sắp chìa ra bản hợp đồng mới, tôi còn nghĩ chứ: “Vkl, sắp có tiền mua đôi Nike mới để chiến với Argentina rồi. Khéo còn mua được cái máy PlayStation.

Rồi mấy gã kia bắt đầu trổ tiếng Castilla, không phải tiếng Tây Ban Nha Mỹ La Tinh thông thường, và rồi tôi nghĩ: “Cái đm. Mấy lão này không phải ở đây. Ảo thế nhờ?”. Rồi họ quay sang: “Chúng tôi đến từ Real Madrid. Chúng tôi tin rằng cậu sẽ là ngôi sao của đội chúng tôi. Chúng tôi muốn cậu và gia đình cậu sang Madrid”.

Tôi ngớ người quay sang nhìn mẹ, người đại diện, rồi kiểu: “KHÔNG THỂ NÀO!!! Các người đang đùa tôi à”. Mẹ tôi nhìn ngược lại tôi kiểu: “Im nào, Fede. Mọi người không đùa với con đâu”.

Hơn 500,000 cầu thủ trên thế giới mà Real Madrid lại muốn có được tôi ư? Cái gì thế này?

Tôi chạy ra khỏi phòng, hét lớn: “Bố đâu rồi bố ơi!!! Mình phải nói với Bố!!!!”

Tôi chạy thẳng xuống sảnh. Bố tôi thì đang nói chuyện với những phụ huynh khác. “Bố!!! Bố ơi!!! Real Madrid đang ở đây!!!”.

“Gì cơ??? Ý con là gì? Họ ở đây là như nào? Mà ở đâu???”

“Họ đang ở trên phòng ấy bố”, tôi đáp. 

“Họ muốn ký hợp đồng với con. Real Madrid muốn có con”.

Bố nhìn tôi như thể tôi là thằng khùng nhất thế giới. “Trên phòng ư? À thế thì m xuống đây làm gì? Quay lại đó ngay lập tức, ngu thế con ơi”.

(Dương Nhật Nguyên dịch từ The Player’s Tribune) 


Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *